Banh háng em thư ký chân dài để dễ cưỡi ngựa

Ngả cái ghế ra dằng sau cầm cái gương lên dặm lại chút son môi rồi chị bảo:
-Ra đấy coi như tháp tùng chị mày thôi đấy nhé, cấm được ba hoa bốc phét đấy
Gật đầu cái rụp tôi bảo:
-Chị thấy em giống một thằng bốc phét lắm ! Vẫn nhồm nhoàm nhai thịt tôi bảo;
-Ô em tưởng chị hơn em có tám tuổi thôi nhỉ! Đặc điêm dễ “nhận dạng” là má núm đồng tiền và cái răng khểnh. Mắt chữ O mồm chữ A bà chị đang trêu chị Mai tôi nói:
-Sao gọi anh ấy là em vậy mày.. Cười khúc khích chị Hà bảo:
-Xin phép rồi mà có được đâu, sao không vào trong kia nói chuyện với mọi người mà ngồi đây một mình thế! Bĩu môi tôi trêu:
-Tưởng nhìn thấy thèm chứ, mà em biết thừa cái tính của chị mót lắm rồi đúng không. Tôi cười khà khà bảo:
-Có mỗi cậu út mà sao cứ đuổi em thế nhỉ.. Cứ yên tâm là mấy con bạn chị có cả đàn nhưng mà chị mày không nuôi “chim”vậy đâu. Quay sang đập vào vai tôi một cái chị Mai bảo:
-Mày bảo ai ngon như chị mày đấy. Vận đen đến với nhà chúng tôi chẳng qua do một vụ tai nạn khi bố mẹ tôi đi du lịch và bốn chị em tôi ở nhà..